Nguyên tác: Thôi Hiệu
Việt dịch: Tản Đà
Hạc vàng ai cưỡi đi đâu?
Mà đây Hoàng Hạc riêng lầu còn trơ.
Hạc vàng đi mất từ xưa,
Nghìn năm mây trắng bây giờ còn bay.
Hán Dương sông tạnh cây bày,
Bãi xa Anh Vũ xanh dày cỏ non.
Quê hương khuất bóng hoàng hôn,
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai.
Hoàng Hạc Lâu là bài thơ rất nổi tiếng không chỉ tại Trung Hoa mà còn cả trên thế giới.Lầu Hoàng Hạc là một cảnh đẹp hiếm có, vì vậy trong lịch sử có không ít bài thơ tả lại phong cảnh nơi đây, tuy nhiên, bài thơ của tác giả Thôi Hiệu được đánh giá là hay nhất trong số đó.
Tương truyền, khi "Thánh thi" Lý Bạch (nhà thơ nổi tiếng đời Ðường của Trung Quốc) đến lầu Hoàng Hạc du ngoạn, định đề thơ, nhưng đọc xong thơ Thôi Hiệu đã đề trước đó, ông đành nghiêng mình gác bút, ngửa mặt lên trời mà than rằng: Nhãn tiền hữu cảnh đạo bất đắc, Thôi Hiệu đề thi tại thượng đầu (tạm dịch: Cảnh đẹp nhường kia sao khó viết, Trên đầu Thôi Hiệu đã đề thơ).